Ba bố con anh được đưa ᴛừ ngoài s?ôɴɢ ᴠề ɴʜà mà ᴀɪ ᴄũɴɢ xó-ᴛ ʀồɪ ʟẩᴍ ʙẩᴍ ᴛʀ;/áᴄʜ ᴇᴍ, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây th-ừng đó
Ba bố con được người ta đưa từ sông về,
tiếng kèn trống, tiếng khóc, tiếng người xì xào cứ quấn lấy nhau.
“Tội nghiệp anh Dũng quá…”
“Cũng chỉ vì vợ bỏ theo trai, anh mới nghĩ quẩn thôi mà.”
“Đàn ông thương con, khổ tâm, có ai trách được đâu.”
Em đứng chết lặng bên hiên nhà, tay vẫn còn dính bùn nước.
Không một ai nhìn vào em với chút thương cảm nào — chỉ có ánh mắt ghẻ lạnh, khinh khi, buộc tội.
Chỉ có em, khi khâm liệm cho anh, đã thấy sợi dây thừng anh vẫn nắm chặt trong tay.
Một đầu của nó… vẫn còn dính tóc con bé út.
Em run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng.
Không lẽ… anh không hề nhảy xuống sông cùng các con như người ta nói —
mà chính anh… đã siết sợi dây đó trước khi ôm chúng lao xuống nước?
Đêm ấy, công an đến.
Họ nói đã tìm được chiếc điện thoại của anh trong túi áo, còn nguyên vẹn một tin nhắn chưa gửi:
“Tôi chỉ muốn dạy cho cô ta biết thế nào là mất tất cả.”
Em khuỵu xuống, khóc không ra tiếng.
Mọi người xung quanh vẫn nghĩ anh đáng thương,
còn em — kẻ bị gọi là “người đàn bà độc ác bỏ chồng” — lại phải cắn răng giữ im lặng.
Bởi nói ra sự thật ấy, ai tin em?
Và rồi hai đứa con sẽ bị người đời nhắc mãi là “con của kẻ…”
Một tháng sau, khi em dọn tủ đồ, trong góc rơi ra một cuốn sổ tay của anh.
Bên trong là những dòng nguệch ngoạc, viết vội:
“Không phải anh muốn làm thế, nhưng có người đã gửi cho anh đoạn clip… nói rằng em có thai với thằng khác.”
“Anh không tin… nhưng rồi chính giọng em trong clip đó đã khiến anh gục.”
Tay em run đến mức đánh rơi cuốn sổ.
Bởi giọng trong clip ấy — chính em cũng nhận ra —
là giọng giả mạo, được ghép bằng AI, được gửi từ một số lạ.
Khi công an điều tra thêm, phát hiện chính người hàng xóm từng vay tiền anh mà bị đòi nợ đã dựng nên tất cả,
chỉ để khiến anh suy sụp, không kịp đòi lại số tiền ấy nữa.
Cuối cùng, người mang tội lại chẳng phải em,
mà là cả một bi kịch bị thêu dệt bằng lòng ghen, lòng đố kỵ và sự ác độc của con người.
Em đốt sợi dây thừng anh từng nắm chặt, khói cay mắt, thì thầm:
“Anh ơi… ước gì đêm ấy anh tin em một lần thôi,
thì 3 bố con đã không phải ra đi như thế này…”