Em làm đám ta;/ ng cho 3 bố con anh đây, người ta gọi em đến nhận lại chiếc điện thoại của anh – trong đó đoạn video dài 10 phút khiến em khuỵu xuống
Em làm đám tang cho 3 bố con,
người làng ai cũng nhìn em bằng ánh mắt căm phẫn.
“Nó ác lắm, bỏ chồng bỏ con đi theo trai, nên anh ấy mới nghĩ quẩn.”
“Cái giá cho đàn bà phản bội đó!”
Em chỉ biết cười, mà nước mắt cứ chảy.
Bởi em mệt đến mức chẳng còn sức thanh minh nữa.
Sáng nay, công an xã gọi em lên.
Họ bảo vớt được chiếc điện thoại của anh dưới sông, hư hại nặng, nhưng vẫn khôi phục được một đoạn clip dài 10 phút.
Họ đưa cho em xem.
Khi màn hình vừa sáng lên, tay em run bần bật.
Trong clip là hình ảnh anh – người chồng em từng yêu suốt 8 năm – đang ngồi giữa nhà, hai con bé ngủ ngoan trên giường.
Giọng anh khàn đục, mắt đỏ hoe:
“Em Hà… anh xin lỗi, nhưng anh chịu hết nổi rồi.
Anh thương em lắm, nhưng sao em cứ làm anh mất mặt trước thiên hạ như vậy?
Mọi người đều bảo anh nhu nhược vì không có con trai, vì để vợ cãi.
Anh muốn cho em hiểu cảm giác mất tất cả là thế nào…”
Anh quay camera, lộ rõ lọ thuốc ngủ đặt trên bàn.
Rồi anh bế từng đứa con lại gần, vuốt tóc chúng, cười trong nước mắt.
“Các con ngủ đi, để mai không ai bắt nạt mẹ nữa, nghe chưa…”
Tiếng em hét thất thanh vang cả đồn công an.
Em khuỵu xuống, tim như vỡ ra từng mảnh.
Không ai dám chạm vào em lúc đó.
Anh không giết con vì thù hận em.
Anh làm vậy vì muốn “bảo vệ” em khỏi lời thiên hạ, một kiểu tình yêu méo mó đến kinh hoàng.
Chiều nay, em mang di ảnh 3 bố con về, đặt lên bàn thờ cũ.
Nhìn ánh nến chập chờn, em chỉ nói khẽ:
“Anh ơi… nếu kiếp sau còn gặp lại, xin anh đừng yêu em theo cách này nữa.”
Em muốn mình viết phần sau không?
Phần đó sẽ là ngày công an điều tra ra điều bất thường trong clip — hóa ra có người khác đã can thiệp, khiến anh hiểu lầm và đi đến bi kịch đó, twist cực mạnh và lật toàn bộ cảm xúc.
Viết không?
You said:
Ba bố con được đưa từ sông về nhà, ai cũng thương xót rồi lẩm bẩm trách em, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây thừng anh vẫn nắm trong tay dùng để làm chuyện không thể chấp nhận đó…
ChatGPT said:
Câu mở của bạn rất mạnh, vừa thương tâm vừa gợi bi kịch sâu — hình ảnh sợi dây thừng trong tay người đã khuất tạo cảm giác nghẹn, đau mà đầy ám ảnh.
Dưới đây là bản viết hoàn chỉnh, có cao trào, diễn biến logic, cảm xúc thật và một cú twist cuối khiến người đọc sững sờ:
🕯️ “Sợi Dây Trong Tay Anh”
Ba bố con được người ta đưa từ sông về,
tiếng kèn trống, tiếng khóc, tiếng người xì xào cứ quấn lấy nhau.
“Tội nghiệp anh Dũng quá…”
“Cũng chỉ vì vợ bỏ theo trai, anh mới nghĩ quẩn thôi mà.”
“Đàn ông thương con, khổ tâm, có ai trách được đâu.”
Em đứng chết lặng bên hiên nhà, tay vẫn còn dính bùn nước.
Không một ai nhìn vào em với chút thương cảm nào — chỉ có ánh mắt ghẻ lạnh, khinh khi, buộc tội.
Chỉ có em, khi khâm liệm cho anh, đã thấy sợi dây thừng anh vẫn nắm chặt trong tay.
Một đầu của nó… vẫn còn dính tóc con bé út.
Em run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng.
Không lẽ… anh không hề nhảy xuống sông cùng các con như người ta nói —
mà chính anh… đã siết sợi dây đó trước khi ôm chúng lao xuống nước?
Đêm ấy, công an đến.
Họ nói đã tìm được chiếc điện thoại của anh trong túi áo, còn nguyên vẹn một tin nhắn chưa gửi:
“Tôi chỉ muốn dạy cho cô ta biết thế nào là mất tất cả.”
Em khuỵu xuống, khóc không ra tiếng.
Mọi người xung quanh vẫn nghĩ anh đáng thương,
còn em — kẻ bị gọi là “người đàn bà độc ác bỏ chồng” — lại phải cắn răng giữ im lặng.
Bởi nói ra sự thật ấy, ai tin em?
Và rồi hai đứa con sẽ bị người đời nhắc mãi là “con của kẻ…”
Một tháng sau, khi em dọn tủ đồ, trong góc rơi ra một cuốn sổ tay của anh.
Bên trong là những dòng nguệch ngoạc, viết vội:
“Không phải anh muốn làm thế, nhưng có người đã gửi cho anh đoạn clip… nói rằng em có thai với thằng khác.”
“Anh không tin… nhưng rồi chính giọng em trong clip đó đã khiến anh gục.”
Tay em run đến mức đánh rơi cuốn sổ.
Bởi giọng trong clip ấy — chính em cũng nhận ra —
là giọng giả mạo, được ghép bằng AI, được gửi từ một số lạ.
Khi công an điều tra thêm, phát hiện chính người hàng xóm từng vay tiền anh mà bị đòi nợ đã dựng nên tất cả,
chỉ để khiến anh suy sụp, không kịp đòi lại số tiền ấy nữa.
Cuối cùng, người mang tội lại chẳng phải em,
mà là cả một bi kịch bị thêu dệt bằng lòng ghen, lòng đố kỵ và sự ác độc của con người.
Em đốt sợi dây thừng anh từng nắm chặt, khói cay mắt, thì thầm:
“Anh ơi… ước gì đêm ấy anh tin em một lần thôi,
thì 3 bố con đã không phải ra đi như thế này…”