Nhà ông bà Tú nghèo nhất xã, vất vả lắm ông bà mới nuôi được 3 đứa con lớn thành người. Trong số 3 đứa con, ông Tú thương cô con gái út nhất vì từ nhỏ, Vân thiếu ăn, người bị suy dinh dưỡng rất tội nghiệp. Ông hận vì đời mình quá nghèo, bắt vợ con phải chịu chung cảnh khổ cực với mình.
Rồi đùng một phát, Vân lấy chồng. Ông Tú buồn kinh khủng vì đứa con gái ông thương nhất lại lấy chồng xa nhà những 800 cây số. Chồng Vân về quê ông xây cầu, thấy Vân xinh xắn hiền lành nên cưa luôn. Con gái ông lúc đó mới 20 tuổ.i, choáng ngợp trước vẻ ngoài hào hoa của chàng trai thành phố nên đồng ý luôn mặc dù ông bảo với con rằng: “Lấy chồng xa khổ lắm con gái ơi, ở gần có gì xảy ra còn có bố mẹ ở cạnh”.
Nhưng Vân không nghe, cô vẫn kiên quyết lấy Bình. Lễ cưới của cô diễn ra nhanh chóng sau đó, Vân theo chồng về thành phố lạ hoắc mà cô chưa từng đặt chân tới lần nào. Vân cười háo hức, cô không biết rằng bố mẹ cô rất buồn và lo khi con gái phải đi lấy chồng xa.
Mẹ Vân từ sau đám cưới của con gái cũng đau ốm suốt nhưng Vân không thể về thăm. Bố mẹ cô cũng hiểu rằng con gái đã đi lấy chồng thì xem như thành con nhà người ta rồi, chẳng trông mong gì nữa. Thế nên ông bà chẳng mấy khi nói về bệnh tật của mình để con gái đi lấy chồng được yên tâm.
Nhưng ông Tú buồn lắm, chả là từ ngày lấy chồng đến nay, con gái ông chỉ mới về nhà một lần sau đám cưới 2 tháng, từ đó trở đi chỉ có liên lạc qua điện thoại. 3 năm liền Vân cũng không về ăn Tết. Vợ chồng ông trông lắm, cứ giáp Tết là gọi điện cho con gái hỏi han đủ thứ, 2 năm đầu thì Vân còn nghe điện thoại, đến năm thứ 3 ông Tú gọi mãi con gái cũng không trả lời, nhà chồng Vân cứ bảo cô bận này nọ, sẽ gọi lại sau nhưng rồi cũng chẳng thấy đâu.
Nhớ con, ông Tú bèn bàn với vợ:
– Bà này, hay năm nay bà ở nhà, gọi thằng Bình sang trông nhà cùng, vợ chồng mình mới bán 5 con lợn, cũng có chút tiề.n, tôi bắt xe đi thăm cái Vân rồi cho nó chút tiề.n tiêu Tết bà nhé.
– Ừ, ông cứ đi đi, tôi ở nhà lo được mà.
Thế là ông Tú vượt 800 cây số đến nhà con rể. Quãng đường xa xôi, lại đúng dịp Tết nên rất đông đúc. Đợt trước nghe phong thanh con gái ông đang mang bầu, không biết giờ như thế nào, ông Tú hồi hộp lắm.
Đến đúng địa chỉ, ông bấm chuông, một cô ô sin ra mở cửa. Ông Tú lắp bắp:
– Có cái Vân ở nhà không cháu?
– Vân nào hả bác?
– Vợ của cậu Bình ấy.
– Vợ cậu Bình tên Thu mà bác, à đây, cậu Bình ơi.
Bình quát:
– Gì mà mới đầu năm mày đã gọi cậu ông ổng thế kia?
– Có người tìm cậu ạ.
ấy bố vợ thì tái mét mặt lắp bắp:
– Bố bố lên khi nào đấy? Có chuyện gì mà bố lên tận nhà con?
– Bố lên thăm hai vợ chồng. Cái Vân 3 năm rồi chưa về quê ăn Tết làm bố nhớ quá.
– À, bố lên trễ rồi, thôi đã lên thì cứ vào nhà, có ô sin đón đó, con phải chở vợ con đi chúc Tết sếp.
– Vợ con để ở nhà được không? Bố muốn nói chuyện với nó.
– Vợ khác mà, thôi bố vào đi, con đi đây.
Nói rồi Bình gọi vợ ra. Đúng là vợ khác thật, cô gái này còn trẻ và rất xinh đẹp. Trước khi ngồi lên xe phóng đi, Bình nói:
– Con gái bố bị ta.i nạ.n chết gần 1 năm nay rồi, con bảo gọi cho bố mà quên, với cả xa xôi quá. Thôi con đi đây.
Nói rồi Bình chở vợ mới phóng đi. Ông Tú nghe mà rụng rời tay chân. Ông đi vào thì thấy tấm ảnh của đứa con gái tội nghiệp nằm gọn ghẽ trên bàn thờ. Ông Tú khóc nấc lên gọi tên con gái.
Nhưng không ai cho ông biết tại sao cả. Được một lúc thì Bình gọi điện về bảo ô sin tống cổ bố vợ ra ngoài rồi khóa cửa lại. Ông Tú lân la bên hàng xóm rồi khóc lóc kể lại chuyện mình đi thăm con, thấy ông tội nghiệp nên kể hết tất cả.
Thì ra từ ngày lấy chồng, Vân chả khác gì ô sin, làm quần quật từ sáng đến tối nhưng nhà chồng vẫn không hài lòng, họ đán.h đậ.p, hàn.h h.ạ Vân, cấm không cho cô mách với bố mẹ. Năm ngoái Vân có thai nhưng vẫn bị nhà chồng đán.h đậ.p, phát hiện chồng ngoạ.i tìn.h, cô đuổi theo thì bị xe cán.
Ông Tú khóc nức nở khi nghe lại toàn bộ cuộc đời làm dâu bất hạnh của con gái. Ông tìm ra mộ Vân, thắp cho con gái nén hương rồi thì thầm: “Khổ quá con ơi, cũng là một lần lấy chồng sao số con khổ thế? Bố sẽ mang con về nhà sớm, giá như bố đừng cho con đi lấy chồng xa thì…”.