Chú rể b;;iến m;ất trước ngày đón dâu, bức thư định mệnh vỏn vẹn vài chữ h/é l/ộ sự thật đau lòng: ‘Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em tìm được người khác cho em được 1 gia đình’

Chú rể b;;iến m;ất trước ngày đón dâu, bức thư định mệnh vỏn vẹn vài chữ h/é l/ộ sự thật đau lòng: ‘Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em tìm được người khác cho em được 1 gia đình’

Tôi và Dũng gặp nhau qua một người bạn chung, trong một buổi tiệc công ty cuối năm. Anh là chàng trai trầm tính, làm việc ở ngân hàng, với nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt luôn nhìn xa xăm như đang tính toán những con số vô hình. Tôi làm truyền thông, năng động và hay cười lớn, nhưng với Dũng, mọi thứ dần dịu lại. Chúng tôi yêu nhau hai năm, không phải kiểu lãng mạn phim ảnh với hoa hồng và lời tỏ tình dưới mưa, mà là những buổi tối ngồi bên nhau ở quán cà phê quen, chia sẻ về công việc, về những lo toan đời thường. Đó là mối quan hệ chín muồi, đủ tin tưởng để mơ về một mái ấm, đủ bền vững để cùng nhau vạch kế hoạch tương lai: một ngôi nhà nhỏ, những đứa trẻ, và những chuyến du lịch gia đình.

Ảnh cưới chúng tôi chụp vào đầu mùa xuân, khi hoa ban nở trắng trời Hà Nội. Thiệp mời đã gửi đi tận tay từng người thân, nhà hàng sang trọng bên hồ Tây đã đặt cọc. Mẹ tôi tất bật từ sáng đến tối, lo từng chi tiết nhỏ: từ màu sắc khăn trải bàn đến thực đơn món ăn. Tôi thì đếm ngược từng ngày trên lịch, tim đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến khoảnh khắc mặc váy cưới, bước bên anh trước bao ánh mắt chúc phúc.
Cho đến buổi chiều ngày 19 tháng trước đám cưới…
Dũng hẹn tôi ở quán cà phê quen thuộc ấy, nơi chúng tôi từng ngồi hàng giờ. Anh gọi một cốc nước lọc, không cà phê như mọi khi. Đôi tay anh siết chặt ly, mắt nhìn xuống bàn gỗ cũ kỹ. “Mình dừng lại đi, em. Anh xin lỗi,” anh nói khẽ, giọng run run như lá rơi cuối thu.

Tôi không hỏi lý do. Không níu kéo. Chỉ đứng dậy, bước ra khỏi quán như một cái máy bị lỗi vận hành, chân nặng trịch, đầu óc trống rỗng. Nếu anh nói ra, liệu tôi có đỡ đau hơn? Hay chỉ khiến lòng tự trọng của tôi thêm một lần rách toạc, vỡ vụn?
Từ hôm đó, anh biến mất hoàn toàn. Xóa sạch tài khoản mạng xã hội, không trả lời tin nhắn, cuộc gọi nào. Tôi rơi vào khoảng trống không trọng lực, nơi mọi cảm xúc bị treo lơ lửng: ngơ ngác như đứa trẻ lạc lối, giận dữ như ngọn lửa âm ỉ, tổn thương như vết dao cứa sâu vào tim. Tôi tự hỏi mãi: mình đã làm gì sai? Chỉ vậy thôi là đủ để hủy cả một tương lai đã vạch sẵn?
Nhưng rồi, sáng hôm sau – ngay trước ngày đón dâu theo phong tục – mẹ tôi nhận được một phong bì trắng gửi đến nhà. Bên trong là bức tâm thư viết tay của Dũng, chữ anh run run, mực loang vài chỗ như nước mắt rơi. Anh viết: “Em yêu, anh không xứng đáng với em. Hãy tìm một người đàn ông khác, người có thể cho em một gia đình trọn vẹn, những đứa con khỏe mạnh. Anh đã cố gắng, nhưng anh không thể. Đây là cách anh bảo vệ em. Xin lỗi vì đã im lặng quá lâu. Chúc em hạnh phúc.” Không địa chỉ, không số điện thoại, chỉ bức thư ấy và sự ra đi lặng lẽ của anh.
Mẹ tôi là người đầu tiên vực dậy từ cú sốc. Bà tìm gặp một người bạn cũ – vị bác sĩ nam khoa có tiếng ở bệnh viện lớn. Khi nghe chuyện đám cưới bị hủy, ông khẽ hỏi: “Con bé có biết lý do thật sự không?”
Mẹ tôi lắc đầu. Vị bác sĩ ngập ngừng, rồi kể: Ba tháng trước, Dũng đến khám. Kết luận cuối cùng: vô sinh hoàn toàn, không một tinh trùng nào. Ông nhớ rõ vì người gọi điện hỏi han nhiều nhất lại là mẹ anh – bà ấy lo lắng hỏi cách giấu chuyện, muốn tổ chức đám cưới xong rồi “tính tiếp”. Dũng thì chỉ im lặng suốt buổi khám, không đồng tình, cũng chẳng phản đối, đôi mắt đỏ hoe như đang kìm nén cơn bão tố nội tâm.
Tôi nghe xong mà tê dại toàn thân. Không phải vì anh vô sinh – đó là số phận, ai mà kiểm soát được. Mà vì tôi, người sắp trở thành vợ anh, lại là kẻ duy nhất bị loại khỏi sự thật. Một tương lai đã được cả nhà anh vạch sẵn, không một mảnh trung thực dành cho tôi. Bức tâm thư ấy, hóa ra là lời từ biệt muộn màng, là cách anh chọn để “giải thoát” tôi mà không phải đối mặt.
Và rồi tôi hiểu, cú rút lui đột ngột ấy, kèm theo bức thư để lại ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân, chính là điều tử tế cuối cùng Dũng có thể làm. Tôi cười – một nụ cười buốt giá, lạnh lẽo như gió đông – không biết đó là sự cao thượng của anh, hay chỉ là sự hèn nhát được ngụy trang khéo léo.

Tôi không oán, không trách. Chỉ gửi cho anh một dòng tin nhắn cuối cùng, dù biết anh sẽ không đọc: “Cảm ơn anh vì đã rời đi đúng lúc.”
Sau đó, tôi nhận một dự án truyền thông lớn ở miền Nam, xa nhà, xa kỷ niệm. Tôi lao vào công việc, sống kỷ luật hơn bao giờ hết: dậy sớm chạy bộ, ăn uống lành mạnh, đọc sách đến khuya. Từng ngày, tôi cảm thấy mình đang dần hồi phục, vết thương khép miệng nhờ chính đôi tay tôi tự băng bó. Không ai kéo tôi ra khỏi vực thẳm ngoài bản thân mình.
Có người từng hỏi: “Nếu anh ấy nói thật ngay từ đầu, em có chấp nhận không?”
Tôi không chắc. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn: một mối quan hệ bắt đầu bằng sự giấu giếm sẽ không thể tồn tại bằng lòng tin. Bức tâm thư ấy, dù muộn màng, đã dạy tôi bài học ấy.
Bây giờ, tôi vẫn thỉnh thoảng ngang qua những nơi từng gắn bó với chúng tôi: quán cà phê ấy, con phố nơi anh kể về giấc mơ có một gia đình, những đứa trẻ ríu rít quanh bàn ăn ấm cúng. Nhưng đó là giấc mơ của anh, không phải của tôi.
Còn tôi, tôi đang học cách sống đúng với chính mình, bước đi bằng đôi chân vững chãi. Không theo kỳ vọng xã hội, không chạy theo định nghĩa “hạnh phúc tiêu chuẩn” với hôn nhân và con cái. Chỉ hướng tới điều khiến trái tim mình thật sự bình yên – tự do, mạnh mẽ, và trọn vẹn.