Làm cha mẹ, khi họ về già, họ luôn khao khát có cảm giác con cháu sum vầy. Khi ở độ tuổi 70,80, con cái của họ cũng đang ở độ tuổi trung niên, “trên có lão, dưới có trẻ”, bởi vậy cuộc sống của họ luôn bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho cha mẹ.
Trạng thái của người trung tuổi, cha mẹ già cũng đã từng trải qua rồi. Do đó, cha mẹ sẽ không vì cô đơn mà than phiền, điều họ cảm thấy sợ hãi không phải là cô đơn.
Sợ con cái gặp chuyện chẳng lành, nhưng bản thân không giúp gì được
Hồi nhỏ, chúng ta luôn nghĩ rằng cha mẹ là “toàn năng”, là siêu nhân. Nhà không có gạo, tấm áo mùa đông mỏng quá, sắp đóng tiền học phí, muốn đi du lịch với bạn bè,… chỉ cần con cái muốn, cha mẹ sẽ tận lực làm mọi cách để thỏa mãn yêu cầu của con cái.
Thế nhưng, khi cha mẹ già đi, thực sự không còn nhiều cách để cũng cấp mọi thứ cho bạn như hồi còn thơ bé. Họ chỉ có thể dặn dò, lo lắng cho bạn, thường xuyên hỏi thăm tình hình của bạn.
Thấy con vấp ngã, tổn thương và thất bại, nhưng không thể giúp đỡ, đó là điều cha mẹ lo lắng và xót xa nhất
Khi con cái sống không tốt, trải qua những tháng ngày khó khăn, vất vả trong đời, người đau đớn và lo lắng nhất, không ai khác chính là cha mẹ. Có đôi khi, họ hàng, bạn bè cười nhạo, gây khó dễ cho bạn, duy chỉ có cha mẹ là yêu thương con cái vô điều kiện, thấy con vấp ngã, tổn thương và thất bại, nhưng không thể giúp đỡ, đó là điều cha mẹ lo lắng và xót xa nhất.
Khi về già, sợ làm phiền con cái, bản thân có bệnh cũng không dám nói
Nếu có một ngày, bạn nhận được tin nhắn cha mẹ thông báo rằng, họ đã ngã bệnh, vậy thì chắc hẳn là đã nghiêm trọng rồi. Nếu bệnh nhẹ, họ nhất định sẽ không làm phiền đến bạn, và cũng sẽ không nói cho bạn biết.
Khi cha mẹ già yếu, mỗi khi thống khổ bệnh tật dày vò tìm đến, họ sẽ tự động viên con cháu: “Qua đêm là khỏi thôi, không cần phải lo lắng”, “chịu đựng một chút là sẽ tốt hơn thôi, bệnh này thường gặp ấy mà”, họ luôn có niềm tin mình sẽ khỏe lại nhanh chóng, kì thực, họ không muốn đem lại phiền phức cho con cái, đây là “căn bệnh” của đa số các bậc làm cha, làm mẹ.
Sức chịu đựng và sự nhẫn nại của cha mẹ là “siêu thường”, vì không muốn làm phiền con cái, hai người sẽ chăm sóc lẫn nhau. Cho đến một ngày, một trong hai người đi trước một bước,…
Đến độ tuổi xế chiều nhưng cha mẹ vẫn luôn nghĩ đến con cái, đôi khi sợ “không dám” làm phiền con cái, sợ khiến con cái cảm thấy phiền lòng, kì thực, tình yêu thương của cha mẹ đối với con cái là vô điều kiện, không thể nào báo đáp được.
Sợ nhìn thấy sắc mặt khó chịu của con, nên khi nói chuyện luôn cẩn thận
Khi bạn phát hiện ra, mỗi khi cha mẹ đứng trước mặt bạn và nói chuyện một cách “cẩn thận”, rất có thể họ đã già rồi… Con người khi già đi, họ nói chuyện cũng trở nên dài dòng, lẩm cẩm. Họ thậm chí đôi lúc còn không biết bản thân vừa nói gì, chỉ nói mấy câu mà cũng lắp ba lắp bắp, lặp đi lặp lại.
Khi bạn lớn tiếng “khiển trách” cha mẹ, họ sẽ rất đau lòng, khi ở phía sau bạn, họ sẽ lặng lẽ, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt tủi thân.
Khi cha mẹ già đi, cũng sẽ giống như một đứa trẻ, họ sẽ thường xuyên nhìn vào sắc mặt của bạn, xem xem bạn đang vui vẻ hay u sầu. Hỷ, nộ, ái, lạc của bạn cũng chính là hỷ, nộ, ái, lạc của họ.
Khi bạn lớn tiếng “khiển trách” cha mẹ, họ sẽ rất đau lòng, khi ở phía sau bạn, họ sẽ lặng lẽ, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt tủi thân
Con người thường luôn mang “bộ mặt tốt đẹp” khi đứng trước người khác, nhưng thường sẽ mang bộ mặt xấu xí về nhà, bởi vì đứng trước mặt bố mẹ, bạn mới được là chính bạn.
Bất luận là cuộc sống có khó nhọc và vất vả đến đâu, cũng đừng trách cha mẹ cho mình quá ít, bởi vì họ suốt một đời đã vì con cái mà cố gắng.
Cảm ngộ nhân sinh:
Mỗi người rồi sẽ già đi, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cha mẹ già đi, cũng chính là hình dáng của bạn trong tương lai. Bạn là con cái của cha mẹ, cũng là cha mẹ của con cái bạn.
Sống đời vất vả lo toan vì miếng cơm manh áo, cha mẹ sẵn sàng và nguyện ý hy sinh bản thân để đổi lấy tương lai của con cái. Cha mẹ vì bạn mà sẵn sàng bôn ba khắp chốn, dù sau này bạn tung cánh bay xa, ở nơi chân trời góc bể, họ sẽ luôn ở phía sau để dõi theo từng bước đi của bạn.
Cha mẹ còn ở cạnh bên, là hạnh phúc nhất của cuộc đời. Cha mẹ mất đi, thì không còn mái ấm để trở về…
Một ngày nào đó, bạn sẽ không thể nghe thấy tiếng cha mẹ gọi về ăn cơm, cũng không nhận được cuộc điện thoại của cha mẹ nữa.
Một ngày nào đó, bạn sẽ trở thành một “đứa trẻ” bơ vơ, lòng đơn độc, bâng khuâng, không nơi nương tựa.
Đọc đến đây, hy vọng bạn sẽ: Dù có bận đến mấy, hãy cho cha mẹ biết bạn vẫn bình an, dù nghèo đến đâu, cũng đừng để thiếu hai đôi đũa của cha mẹ.